Truyện ngắn 100 chữ về thầy cô
TOP 37 Truyện ngắn về thầy cô ngày 20/11 là những mẩu chuyện hay, ý nghĩa sâu sắc giúp các em hiểu rõ hơn về tình thầy trò, về gần như công lao to phệ của thầy cô vào sự nghiệp trồng người. Nhờ đó, sẽ có thêm nhiều phát minh mới mang lại tờ báo tường 20/11 của lớp mình.
Bạn đang xem: Truyện ngắn 100 chữ về thầy cô
Thầy cô như fan cha, người mẹ thứ hai, đã không quản nặng nề khăn, vất vả dạy dỗ dỗ họ nên người. Cùng với 37 truyện ngắn 20/11 chủ thể Người bà mẹ thứ hai, Chút kỉ niệm về thầy, fan thầy sệt biệt, hàm ơn thầy cô... Sẽ giúp các em rất nhiều khi viết báo tường 20/11.
Truyện ngắn đăng báo tường ngày 20/11
Những truyện ngắn về thầy cô 20/11 cảm độngTruyện mỉm cười ngắnTruyện ngắn về thầy cô đăng báo tường 20/11
Khi còn là 1 trong cậu học sinh, cha mẹ luôn mong tôi bắt buộc theo các ngành khoa học mặc dù tôi ao ước theo học tập ngành yêu mến mại. Hóa học luôn luôn là môn học tôi yếu hèn nhất. Tôi cần thiết nhớ tên của những chất hóa học. Cùng rồi sau đó 1 vài bài kiểm tra trên lớp bị điểm 0, cô giáo call tôi lên văn phòng công sở của cô cùng đưa đến tôi một bài bác thơ viết tên các chất hóa học trong bảng tuần hoàn. Giờ đây khi đã trưởng thành và cứng cáp nhưng tôi vẫn nhớ mãi khoảng thời gian rất ngắn đó, sự thành công ngày bây giờ luôn có hình láng của cô.
Những truyện ngắn về thầy cô 20/11 cảm động
Dù thầy không hẳn là cha
Hồi kia tôi chỉ cần cậu nhỏ xíu 6 tuổi sinh sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Phụ thân tôi là thầy giáo, ông dạy dỗ môn văn tại một ngôi trường trung học.
Một buổi chiều cha trở về, phương diện đầy phiền muộn. Ngồi vào trong bàn ăn ông chẳng nói rước một câu, bà bầu lựa lời hỏi: “Ở trường xẩy ra chuyện à?”. Trầm ngâm một lúc, ông khẽ trả lời: “Cậu David ở lớp anh bị tóm gọn vì có cocain vào trường… hồi xưa nó là 1 trong những đứa ngoan, vì sao nay lại đổ đốn như vậy…”.
Ghen tị bởi vì bị fan khác chia sẻ tình cảm nên tôi vẫn thốt ra một câu mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn đó hổ thẹn: “Anh ấy đâu phải là nhỏ của tía mà bố rầu rĩ thế?”. Ông con quay sang quan sát tôi, góc nhìn thật nghiêm khắc: “Con không được nói như vậy… bố thấy bất lực vì chưng không làm tốt vai trò của mình, phần đa điều giỏi lành từ bỏ chữ nghĩa văn chương bố truyền thụ cho học viên đã không tồn tại tác dụng…”.
Rồi giọng ông trầm xuống như tự nói với bản thân: “David không hề mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới ghé thăm con, nó thiếu thốn tình thương… năm nay là năm học cuối, không có bất kì ai bảo lãnh, nó nguy mất…”. Sáng sủa hôm sau, khi tôi thức dậy ông đã từng đi rồi. Chị em bảo: “Bố cho đồn cảnh sát”.
Em cảm ơn những thầy cô - tín đồ dạy dỗ con
Vậy là hai năm học cấp ba, thời đẹp tuyệt vời nhất của một đời fan đang dần dần trôi đi trong yên ổn lẽ, tứ mùa vẫn trôi, đời tín đồ vẫn đang làm việc đua cùng với thời gian. Thời gian đang trôi lắng dịu ư? Nào đâu phải vậy, thời gian vẫn thế, vẫn trôi trong vô hình và xong để mặc lại đây trong trái tim con biết bao cảm giác nồng nàn. Khoác trên mình màu áo trắng học sinh đã mười 1 năm rồi, cái hình hình ảnh đó đã trở yêu cầu quá quen thuộc, riêng chỉ gồm tâm trạng con bạn là trở đề xuất khác lạ. Mười một năm học, nhiều thầy cô đã còn lại trong bé những lưu niệm sâu sắc, trong đó tuyệt hảo tốt đẹp nhất nhất chính là người thầy, fan cô kính thích của con.
Lời đầu tiên được cho phép con được gọi thầy, cô là phụ thân mẹ!
“Ngày ngày cắp sách đến trườngCơm phụ vương áo chị em tình yêu thương cô thầy!”
Khi bé được xuất hiện trên cuộc sống này, bố mẹ cho nhỏ hình hài và những dòng sữa non lành, nuôi con khôn lớn. Thời gian trôi dần theo năm tháng, con đã mập lên dưới vòng tay bảo vệ của phụ vương mẹ. Một ngày đủ lớn, cuộc sống con bửa rẽ lịch sự một tuyến phố khác đó chính là con mặt đường tri thức. Ở đó, bé đã gặp mặt người cha, người người mẹ thứ hai của chính mình trên ngưỡng cửa ngõ cuộc đời. Mặc dù thầy, cô cấm đoán con gần như dòng sữa ngọt ngào, một hình hài xinh xắn mà đã dậy con bằng nguồn tri thức vô bờ. Nhỏ còn ghi nhớ ngày đầu mới bước vào ngôi trường, phần lớn thứ đích thực quá xa lạ, đồng đội mới, thầy cô mới, trường lớp mới, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ có tác dụng con ngạc nhiên và thu mình lại khỏi tập thể. Cố kỉnh nhưng, từ lúc thầy, cô lao vào lớp, quan sát dáng đi, từng đường nét chữ được viết nắn nót bên trên bảng, góc nhìn trìu mến và niềm vui hiền dịu của cô làm bé cảm nhận được từng hơi nóng tình thương, lòng máu nóng của thầy, cô với học sinh.
Khi đi học, con học văn cũng bình thường lắm, không có gì nổi trội so với chúng ta trong lớp, tuy nhiên được thầy, cô bảo ban và dạy dỗ nên nhỏ đã tiến bộ hơn siêu nhiều. Lớp học thì đông học sinh, tuy vậy trong quy trình giảng dạy, thầy, cô vẫn luôn để trung khu và khơi dậy trong nhỏ niềm say mê so với văn học. Đối cùng với con, thầy, cô luôn là fan cha, người bà bầu vĩ đại, giúp chúng con học hỏi được rất nhiều thứ, hiểu được nhiều đạo lý trong cuộc sống. Công ơn trời đại dương ấy con sẽ không lúc nào có thể quên được, dẫu gồm đi hết chiều của cuộc sống đời thường thì nhỏ vẫn chưa đi hết lời cô dạy.
Ai đó đã từng có lần nói rằng: “Tuổi học trò cũng như những người thợ xây nên móng mang lại tòa nhà”. Con cũng như bao đứa trẻ con vô tứ đùa nghịch để đôi khi làm vỡ đông đảo viên gạch men của cuộc đời mình. Bé đâu hiểu được phía sau lưng mình là bóng dáng của thầy, cô hao ốm theo năm tháng muốn mỏi từng bước trưởng thành và cứng cáp để mang lại khi nhận thấy thì hốt nhiên bâng khuâng, tiếc nuối nuối. Con còn nhớ phần lớn lời căn dặn, những chiếc vỗ vai tốt cả hầu như lời dăn ăn hiếp nghiêm tương khắc của thầy, cô mỗi một khi con mắc lỗi, chú ý sâu vào song mắt, con thấy người có rất nhiều buồn phiền và lo lắng nhưng không trách mắng con. Các lần như vậy, bé cảm thấy ân hận và từ bỏ trách bản thân đã phụ lòng của thầy, cô, hốt nhiên nhớ lại rất nhiều hình hình ảnh cười nói đượm đà trân tình thân thầy và trò, ghi nhớ lại đa số kỷ niệm đầy ắp tiếng cười, con lại cảm thấy tim bản thân thắt nghẹn lại không nói lên lời lúc làm bạn buồn. Trải qua đông đảo lần như vậy, kiến thức và kỹ năng và kỹ năng sống của con bây giờ không hoàn thành được trả thiện.
Đã có những lúc con cảm thấy thật mệt mỏi mỏi, vấp xẻ khi chạm mặt phải những gian nan, thách thức chông chênh, tuy thế giờ con không sợ nữa rồi, nhỏ sẽ tự vùng dậy ở vị trí mình vấp té và đã tự lau nước mắt nếu gồm thất bại. Nhỏ sẽ để thầy, cô thấy được người học trò của chính mình thực sự mạnh mẽ và phiên bản lĩnh.
Nắng vẫn hồng trên cây lá sớm mai. Mây vẫn cất cánh sau những nhỏ giông bão. Thời hạn vẫn dìu dịu trôi đi trong vô hình. Chỉ có công ơn của thầy cô là không khi nào đếm được. Cô vẫn chấp cánh mang đến bao nỗ lực hệ học sinh vào đời.
Con thật suôn sẻ vì trở thành là một trong số bạn được cô sẵn sàng cho một hành trang tri thức để lái nhỏ tàu vũ trụ bay vào cuộc sống, thoải mái vẫy vùng, trường đoản cú do ra quyết định cho tương lai. Tuy nhiên thầy, cô không có vòng thánh, không tồn tại cánh như thiên thần, nhưng lại trong mắt con người luôn là “tiên” đưa về cho trung ương hồn bé bao phép màu kỳ diệu, khơi dậy trong nhỏ tình yêu thương cuộc sống, mở lòng đón cuộc sống đời thường tươi đẹp. Một đợt nữa, nhỏ xin cảm ơn bạn cha, người mẹ thứ hai tuyệt vời và hoàn hảo nhất của con!
Có một tín đồ thầy dạy tôi như thế
Trò yêu Thầy vì chưng những bài học mà Thầy đang truyền tải trong những giờ học. Qua đông đảo áng văn, đa số vần thơ, thầy đã đến trò biết hiểu đời, phát âm người, hiểu bao gồm mình với biết sống đẹp mắt hơn. Giọng Thầy ấm áp, nồng đượm, bí quyết giảng bài xích rất duyên của thầy đã khiến mỗi tiếng văn đột nhiên trở buộc phải thú vị hơn. Tất cả các trò dường như bị lôi cuốn, hút bản thân vào bể kiến thức vô tận của Thầy. Trò thực sự yêu quý Thầy và ao ước sao mình hoàn toàn có thể lĩnh hội, mừng đón hết đầy đủ gì cơ mà Thầy sẽ truyền đạt.
Trò yêu thương Thầy vị những tính cách rất đặc trưng của Thầy. Các bạn người nào cũng bảo: “Thầy mình khôn xiết thích khoe”. Thầy khoe những lắm, cơ mà trò nhớ tuyệt nhất là thầy tuyệt khoe về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại khôn cùng thành đạt. Ban đầu trò luôn giận dữ và thấy sao Thầy kiêu thế. Rồi trò đột nhận ra, vào lời khoe đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm từ hào về những kế quả mà Thầy sẽ vun đắp. Và trò biết rằng, Thầy mong mỏi chính lời khoe đó sẽ trở thành nguồn đụng lực thôi thúc các trò thế gắng.
Trò yêu thầy vày vóc dáng có đầy hóa học nghệ sỹ của Thầy. Các chị khóa trước của thầy vẫn bảo Thầy rất gồm duyên, trò cũng thấy thế. Đến hiện thời trò vẫn không bao giờ quên được ngày trước tiên thầy phi vào lớp với mái tóc khá dài, trên đầu team một mẫu mũ nồi, trông thầy thật nghệ sỹ. Với cả cặp kính thầy vẫn thường sở hữu theo nữa. Trò say mê được quan sát Thầy đeo cặp kích kia ngồi hiểu sách, ánh mắt của thầy xa xôi và đăm chiêu đến cạnh tranh tả. Chắc rằng hình hình ảnh ấy của Thầy đã mãi đậm in và tươi nguyên trong ký kết ức của trò.
Xem thêm: Cách Nạp Au Mobile Bằng Thẻ Điện Thoại, 5 Nhanh Và Đơn Giản Nhất
Người Thầy quánh biệt
10 tuổi, thứ 1 tiên cửa hàng chúng tôi được học tập tiếng Anh, nhưng không phải học sinh sống trường mà nên đạp xe rộng 3km sang công ty thầy giáo ở làng bên để học. Trong căn nhà cấp 4 nhỏ tuổi bên bờ đê lộng gió, một thầy giáo cùng 4 học trò ríu rít với những bài học tiếng anh vỡ lẽ lòng. Từng buổi học tập thêm tiếng Anh khi đó chỉ bao gồm 500 đồng, từ thời điểm cách đó 12 năm về trước. Lúc đó bốn đứa shop chúng tôi chỉ biết học, không niềm nở 500 đồng là đắt hay phải chăng cho một trong những buổi học tiếng Anh vỡ vạc lòng. Thầy là 1 trong những người thầy đặc biệt quan trọng cùng lớp học quan trọng và một căn nhà cũng sệt biệt. Ngôi nhà chỉ có một gian thấp bé bỏng được xây hoàn toàn bằng xi măng. Đến những cái bàn và giường ngủ cũng được làm từ bỏ xi măng. Tự xa, khu nhà ở trông như 1 chuồng chim người thương câu bám dính trên bờ đập. Thầy viết trên một cái bảng đen bé dại treo bên trên tường, trò ngồi bàn xếp, khoanh chân bên trên tấm làm phản xây bởi xi măng. Các câu hello, goodbye… thầy vừa dạy dỗ viết vừa dạy đọc. Thầy đứng luân chuyển ngang khuôn mặt, miệng mở rộng, lưỡi vận động thật chậm chạp để cửa hàng chúng tôi tập hiểu theo đến đúng.
Tôi lưu giữ còn nhớ mẩu truyện thầy nhắc về một nước Nga xa xôi, vị trí mà thầy đã từng có lần theo học, nơi tất cả một người con gái thầy đang yêu cùng đã tách xa. Thầy kể cho chúng tôi nghe về 1 thời trai trẻ các ước mơ khu vực xứ tuyết… Trong câu chuyện đó có cái gì đó đã đổ vỡ, đã chia phôi và giờ đồng hồ thầy làm việc đây, trước mặt bọn chúng tôi…Thầy sinh sống lầm lũi với hơi lập dị trong mắt tín đồ làng. Đuôi mắt những nếp nhăn của thầy tốt nheo lại, quan sát về nơi nào đó xa thẳm. Thầy có nụ cười thật lạ, trước mặt công ty chúng tôi thì vô cùng ấm áp, quay đi là ngay mau lẹ nhếch lên nặng nề hiểu khiến cho tôi thấy tốt hay và chỉ còn thích nhìn thầy cười.
Cũng như bao fan nông dân khác, thầy cũng trồng lúa, để rớ tôm (vó tôm) để sở hữu tiền trang trải đến cuộc sống. Triền đập xoai xoải thầy đặt từng nào là rớ. Tép đựng được, thầy vừa ăn, vừa bán, con nào nhỉnh hơn thầy cho vô cái bể cũng được xây bằng xi măng để nuôi đến lớn.Mỗi ngày tới học, công ty chúng tôi hay vào bể tôm của thầy chơi, xẻ nước để cho những con tôm dancing lên loạn xạ. Dịp đó thầy liền nôn nả la chúng tôi. Tuy vậy cái nôn nả của thầy trông rất nhân từ nên ko làm cửa hàng chúng tôi sợ và như vậy ngày nào trò nghịch ngốc đó cũng rất được lặp lại.
Thầy nói, có công ty chúng tôi tới học tập thầy cảm xúc rất vui. Thầy say sưa nói với chúng tôi thứ ngoại ngữ mà một thời thầy say mê. Bao gồm chúng tôi, thầy bận bịu hơn vì yêu cầu lo ngăn những trò nghịch dại, lo cho công ty chúng tôi học thế nào cho giỏi.Khi không thể học thầy nữa, tôi vẫn thường đạp xe qua đơn vị thầy, vẫn cái dáng cao bé ấy, đặt đầy đủ rớ tép dọc triền đập, bước đi liêu xiêu. Hai bố lần tôi đi qua, vẫn yên trung khu khi loại dáng chệch choạng ấy đi dọc bờ sóng ì ập vỗ. Rồi kí ức cũng tương tự những bé sóng, va đập dạng hình gì cơ mà tôi không thể nhớ từ dịp nào, tôi không thể thấy dáng người thầy ấy nữa. Hôm nay, như bao đứa học tập trò vô tâm khác của thầy, tôi lại ngồi nói về phần đông kỉ niệm ngày bóng gió ấy. Tôi nhớ bóng thầy lúc thả những con tép nhỉnh hơn vào trong mẫu bể xi-măng và mong chúng lớn, lúc ấy trông thầy như cô Tấm sẽ nuôi nhỏ cá bống để hóng phép màu. Tôi luôn mong thầy đã từng đi khỏi tòa nhà ấy, ngôi xóm ấy, đi cho xứ sở của riêng biệt thầy. Nơi có tương đối nhiều ước mơ hơn, biết đâu phép thuật tôm, cá sẽ cho thầy gặp gỡ lại thiếu nữ thầy vẫn yêu. Tôi luôn luôn mong điều đó vì tôi biết gương mặt ấy, thú vui ấy, bên cạnh đó không thuộc về khu vực này, tránh việc ở lại khu vực này.
Ông giáo và bóc cafe
Một team sinh viên giờ sẽ thành đạt trong công việc cùng nhau về viếng thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được gửi sang những vụ việc trong cuộc sống và công việc…Muốn mời hầu hết học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và trở lại với rất nhiều cà phê đựng giữa những chiếc ly khác nhau: cái bởi sứ, cái bởi nhựa, cái bởi thuỷ tinh, cái bởi pha lê, một trong những trông rất đối chọi giản, số khác lại có vẻ mắc tiền, vài chiếc được sinh sản rất tinh xảo…
Khi tất cả mọi bạn đều đã thế cốc cafe trong tay, ông giáo dìu dịu lên tiếng: “Không biết những trò có chú ý không, nhưng những chiếc cốc nhìn đẹp đẽ, mắc tiền luôn được chắt lọc trước, để lại những cái trông đơn giản dễ dàng và tốt tiền.
Mặc cho dù rất đơn giản và dễ dàng và dễ dàng nắm bắt khi những trò mong mỏi điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho bản thân nhưng này cũng là nguồn gốc, tại sao của mọi sự việc căng thẳng của các trò.Một điều chắc chắn rằng rằng mẫu cốc không hẳn là sản phẩm quyết định unique của cà phê đựng mặt trong. Một trong những trường hợp, nó chỉ dễ dàng là cái vỏ đắt tiền hơn và một số trong những khác thậm chí che giấu chiếc mà nó đang đựng đựng.
Điều các trò thực sự mong là cà phê chứ chưa hẳn cái cốc, nhưng các trò vẫn đang còn ý thức lựa chọn loại cốc giỏi nhất. Sau đó các trò mới để đôi mắt đến các cái cốc khác.
Cũng như vậy, cuộc sống đời thường của bọn họ là cà phê, công việc, tài lộc và địa chỉ xã hội là những cái cốc. Bọn chúng chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc nhưng trò tất cả không làm nên cũng tương tự không thay đổi cuộc đời mà lại trò sẽ sống…”.
Đôi khi, chúng ta chỉ suy nghĩ cốc mà quên hưởng thụ thứ cafe ông trời vẫn ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất chưa phải là người dân có những thứ tốt nhất có thể mà là bạn biết vươn lên là những sản phẩm mình đang có thành thứ tốt nhất.
Xin Lỗi Thầy
Cuối thu, huyết trời giá buốt dần. Những cái lá cuối cùng cũng trôi theo gió. Bầu trời cao, xanh thẳm, chốc chốc lại gợn lên phần đa làn sóng trắng. Cảnh vật yên bình lắm! Màn sương tàn nhẫn nhỏ thêm vài giọt trắng xóa, mờ ảo lên sự cô đơn đang nảy nở trong tim tôi.
Người ta hay bảo nhau là mưa buồn. Mà lại tôi lại nghĩ, giây khắc này còn không những thế nữa! mỗi lúc như vậy, hai con mắt tôi lại vô thức mà quan sát theo bao kỉ niệm thời thơ ấu, bao kỉ niệm thời cắp sách mang lại trường! trong số đó, gồm một mẩu truyện mà tôi ghi nhớ nhất. Đó là một trong lần, tôi đã khiến cho tất cả những người mà tôi kính trọng, thất vọng!... Hồi đó, có lẽ rằng là vào lớp 5. Lúc ấy, tôi học tập toán tốt lắm! Kì soát sổ nào, con 10 luôn luôn bị tay tôi núm chắc.Thầy toán cưng tôi nhất. Tôi đều thích toán! chẳng biết có tương quan gì về yếu tố di truyền không, hay là tôi chỉ đối kháng thuần thích mẫu số điểm tròn xoay kia!
Dù sao, tất cả đều chỉ với những cân nhắc ban đầu! Tôi dần dần mất đi cái cảm giác yêu thích. Bài tập ngày càng làm tôi ngán nản. Ngoài thời hạn ở trường, bố mẹ tôi vẫn ngốn mang đến tôi hàng tấn thứ! không ít tới nỗi, song lúc, tôi cho rằng đầu mình sắp sửa nổ tung, như 1 quả bom hứa giờ! Rồi cho tới một đêm, hôm ấy là công ty nhật. Lúc bao đứa trẻ không giống đang tận hưởng cái thú vui ngày nghỉ, thì tôi lại đang làm cái các bước thường ngày: cả núi bài tập. Hàng giờ đồng hồ, tôi cứ suy nghĩ, cứ viết, lặp lại theo một trình tự, và chuyển động như một cỗ máy! hoàn thành bài tập của phụ huynh cho, óc tôi đang mệt lả, chỉ với bài tập sinh sống trường. Giở cuốn sách giáo khoa ra, chẳng gọi nổi, tôi nhìn thì cứ nhìn, nhưng cân nhắc thì không! cân nhắc của tôi như vừa mới phá vỡ chiếc xiềng xích của nó, chạy lung tung, rồi nấp đi đâu mất! Tôi mệt mỏi lắm rồi! đột nhiên, vào đầu tôi lại nảy ra một ý, mà lại trước giờ trước đó chưa từng xuất hiện: "Nhất thiết buộc phải làm sao? dĩ nhiên gì thầy đã kiểm tra!". Rồi như một bội nghịch xạ, tức thì lập tức, một ý nghĩ khác chống đối lại: "Nhỡ đâu thầy kiểm thì sao?", "Lớp nhiều người dân như thế, chẳng nhẽ lại trúng mình?", "Sao lại không"....Tất cả cứ rối tung lên! Tôi tức tối hét lên một tiếng, trong những lúc thậm chí tôi cũng ko biết tôi vừa làm gì! Tôi gồm đủ thông minh để biết mặt nào là đúng. Cầm cố là tôi lại làm bài bác tiếp. Dẫu vậy cũng chỉ được một lát, sự căng thẳng mệt mỏi lại thống trị cơ thể tôi! Tay tôi bắt đầu viết quệch quạc một cách thiếu tự chủ! Tôi dạn dĩ tay quẳng cây viết đi. Ngã bạn ra sau, tôi nhìn lên đồng hồ, sẽ khuya rồi. Mắt tôi như bị rút hết sức lực, đổ sụp xuống. "Muốn thế nào thì ra!"
Cuối thuộc thì tôi cũng đã đầu hàng! Tôi nhanh chóng gấp tập vở lại, rồi cuộn tròn trong chăn. Thân sự êm ấm và cái mê hoặc của giấc ngủ, tôi bất giác lo lắng. Tuy thế chỉ trong khoảnh khắc, vớ cả đã trở nên vùi lấp... Sáng sủa hôm sau, tôi dậy trễ. Tôi nhanh lẹ nhét vài miếng bánh điểm tâm rồi đi học. Cho tới lớp, tôi run người! Tay và trán tôi đẫm mồ hôi. Loại cảm giác băn khoăn lo lắng lại tảo trở lại! Tôi thở từng nhịp một như cố gắng lắm. Có anh bạn quay quý phái bảo tôi chỉ nó có tác dụng bài. Tôi bảo nó bắt buộc tự mình có tác dụng thì tốt hơn. Nếu như thể mọi ngày thì tôi sẽ giúp nó, tuy nhiên hôm nay, ngay cả cái đề tôi còn không đọc qua! Sau điểm danh, thầy bắt đầu sửa bài xích tập. Tim tôi đập thình thịch theo từng mi-li-mét nhưng mà ngón tay thầy dò trên list lớp. Nhưng mà bề ngoài, tôi cũng cười cợt cười nói nói, tựa hồ nước như tự yên tâm mình và đậy giấu đi mẫu nỗi hại hãi, cùng tiếng tim đập! Rồi thầy dừng lại, ngẩng phương diện lên với nhìn chăm chắm vào tôi. Thầy nở một nụ cười, và điều ấy khiến tôi lạnh lẽo sống lưng: "Em lên làm bài bác đi!".
Những lời đó như góp tôi phá vỡ đi cái nỗi sợ hãi bâng quơ cũ, nhưng mang đến một nỗi sợ thật sự. Tôi rảnh đứng dậy. Tôi thú dìm với thầy tất cả, trong giờ đồng hồ nấc. Tôi đứng mà lại cứ cúi gằm phương diện xuống, làm cho mái tóc che đi hai con mắt cay xè của mình, tôi không dám nhìn mặt thầy! nhị tay tôi cứ bám chắc vào nhau. Tôi thấy được một giọt nước rơi xuống quyển vở, rồi 2, rồi 3 và 1 bàn tay đã chai sạn, nhẹ nhàng nhấc quyển vở của mình lên. Tôi dấm dúi ngẩng phương diện nhìn, tôi thấy thầy! Thầy trông không giống lắm! Khuôn phương diện thầy không nhằm lộ bất kể một cảm nghĩ nào cả. Mà lại tôi gọi được: thầy đang khôn xiết buồn! Rồi thầy để quyển vở xuống, quay trở lại bục giảng. Thầy lấy cây viết chì với viết gì đó. Tôi đoán kiên cố đó là con không đầu tiên của tôi! xuyên suốt tiết, tôi vẫn tiếp tục cúi mặt!...
Tiếng chuông reo lên, chúng ta khác ùa ra khỏi lớp như lũ ong vỡ vạc tổ. Riêng tôi, tôi vẫn tiếp tục ngồi đấy, vẫn cứ lặng thinh. Tôi ân hận lắm! Tôi vừa khóc, vừa kéo quyển vở lại, xong nốt đống bài bác tập căm ghét này. Giá chỉ như tôi chớ quá chây lười, giá như tôi vẫn làm bài xích tập thì tôi vẫn không khiến thầy thất vọng! Cái cảm hứng khi làm cho tất cả những người mà bản thân kính trọng, bạn đặt cả lòng tin vào mình, là cái cảm giác hết mức độ tồi tệ! Tôi mong cho Trái Đất chấm dứt quay, tôi mong cho thời gian hoàn thành chảy, tôi mong cho đôi mắt trở buộc phải mù lòa, để tôi chưa hẳn nhìn thấy vẻ bi quan trên khuôn mặt thầy nữa! Tôi ngửa mặt lên, để cho hai mặt hàng nước mắt chảy xuống đôi bàn tay, để bọn chúng xóa sạch mẫu tội lỗi... Bỗng, có 1 bàn tay chuyển lên, vệ sinh nước mắt mang lại tôi, 1 bàn tay chai sạn! Tôi biết một người có bàn tay như thế, thầy! Thầy đã ngồi tôi từ thời gian nào. Tôi nghẹn ngào cơ mà nói ý muốn lỗi, và tôi lại một lần nữa cúi mặt. Nhưng rồi, bàn tay thầy đã nâng khuôn mặt của tôi lên, để cho tôi quan sát vào hai con mắt thầy."Thế em vẫn làm xong bài tập chưa?", thầy hỏi. Tôi không trả lời, chỉ biết lẳng im gật đầu. Thầy nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến lòng tôi ấm áp, như một phương pháp nói khác của tự "tốt lắm!". Thầy đem một cây cây bút bi với cuốn sổ điểm ra. Tôi sẽ suýt nữa bất tỉnh xỉu vì niềm hạnh phúc khi bắt gặp một nhỏ mười viết bằng bút chì, ngay địa điểm tên tôi. Thầy dùng bút bi đỏ lại con mười ấy, nắn nót. Ngay cả khi tôi khiến thầy thất vọng, thầy vẫn luôn luôn đặt lòng tin vào tôi!...
Cũng đã là một trong khoảng thời hạn lâu lắm rồi! Nhưng tất cả vẫn cứ theo tôi mãi. Đó là một trong những bài học giành riêng cho tôi, một bài học rất ý nghĩa. Tôi còn lưu giữ rõ bàn tay của thầy, niềm vui của thầy, và cả con mười bằng bút chì kia nữa! Hãy cố gắng đừng làm cho tất cả những người khác thất vọng. Trường hợp không, nhân loại chỉ là một trong những nấm mồ!...
Biết ơn thầy cô
“Không thầy đố mày có tác dụng nên”, một triết lí dân gian đã được nhân dân nước ta lưu truyền trường đoản cú bao đời nay. Điều này cho họ thấy tín đồ thầy tất cả vai trò lớn lớn đối với con đường học vấn của mỗi học trò và cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn bọn họ phải nhớ ơn thầy cô.